Như thị
Pháp vốn tự hoàn hảo.Trong chính sự bất toàn
Khi thấy Pháp như thị. Thoát khỏi mọi cực đoan
Họa – Phúc
Giàu không phải là phúc. Phúc do sống biết điều
Nghèo cũng không là họa. Họa do ác tự chiêu
Thuận – Nghịch
Nghịch duyên không đối kháng. Thuận cảnh cũng an nhiên
Thuận nghịch đều vi diệu. Tự tại nói chi Thiền
Nhiệm mầu
Ai biết sống giản dị. Không tạo tác vọng cầu
Thấy pháp tánh như thị. Đâu đâu cũng nhiệm mầu
Viên minh
Hiện hữu tùy duyên khởi. Trùng trùng pháp tướng sinh
Tánh thấy thường soi sáng. Nên được gọi viên minh
Không
Lăng xăng tra cứu nghĩa “không”. Muôn đời chẳng gặp mất công kiếm tìm
Trở về tâm trí lặng im. Bỗng nghe tiếng hót con chim gọi đàn
Bình thản đón nhận
Trải qua những bước thăng trầm. Mới hay bậc trí giữ tâm làm đầu
An nhiên giữa cuộc bể dâu. Khổ đau nhẫn được, đạo mầu chẳng xa
Thoát vô minh
Ai thường biết chánh niệm. Trọn vẹn với chính mình
Tỉnh thức trong thực tại. Mới thoát khỏi vô minh
Ai tu
Khi mê cứ tưởng ta tu. Tỉnh ra mới biết pháp tu một mình
Cái ta ảo tưởng vô hình. Lăng xăng tạo tác tử sinh luân hồi
Hữu sự
Nói làm thường Thận trọng. Luôn trọn vẹn Chú tâm
Lắng nghe Quan sát rõ. Đến đi Pháp lặng thầm
Vô sự
Học đạo quý vô tâm. Làm nghĩ nói không lầm
Sáng trong và lặng lẽ. Giản dị mới uyên thâm
Tâm Ma
Pháp đến đi vô ngã. Sao muốn thành của ta
Khổ lạc đều hư ảo. Tìm kiếm chỉ tâm ma
Cuộc đời
Cuộc đời là vị thầy. Dạy biết bao chân lý
Chính nước mắt đầy vơi. Là những lời khai thị
Sự Thật
Thầy nói lên sự thật. Không lặp lại kinh, thư
Ai mắt không nhiễm bụi. Ngay đó thấy Chân Như
Ngã Thiền
Ai bảo thiền phải chậm?. Ai buộc phải làm nhanh?
Phải chăng toàn bản ngã. Còn đâu chỗ Tinh Anh
Vô tự Kinh
Đọc Kinh vô tự khỏi lo âu. Chữ nghĩa, văn hoa chỉ khổ sầu
Nếu biết tùy duyên, tâm rỗng lặng. Nào ngờ thuận pháp, tánh thâm sâu
Ngậm đắng
Có thể thắng ngàn người. Nhưng lại không tự thắng
Vẫn bị chúng chê cười. Vẫn nuốt cay ngậm đắng!
“Rắn”
Rắn bên ngoài đáng sợ.Không bằng “rắn” trong lòng
Ai khéo chăn giữ “rắn”. Mới tự tại thong dong.
Chiêm Bao
Tình trường duyên tan hợp. Như gió thổi sóng chao
Đừng gượng cầu lấy bỏ. Đừng níu giữ chiêm bao!
Chánh niệm
Như nhà không khéo lợp. Ắt mưa sẽ dột vào
Tâm không khéo chánh niệm. Phiền não sẽ lao xao!
Biết
Hàng ngày biết thọ, biết thân. Biết tâm, biết cảnh, tham sân biết liền
Biết ngã chấp, biết tuỳ miên. Ngay nơi thực tại hiện tiền thoát ra.
Chỉ là
Chỉ là mưa vẫn cứ rơi. Chỉ là lá rụng tơi bời trước hiên
Chỉ là chẳng ngộ chẳng thiền. Chỉ là tâm chẳng đảo điên kiếm tìm…
Thông
Quá khứ còn hay mất. Tương lai có hay không
Cứ ngay nơi thực tại. Trọn vẹn, tâm-pháp thông
Bình thường
Vô thường vốn lẽ diệu thường. Tử sinh mới thấy tỏ tường vô sinh
Hữu vô như bóng với hình. Vô minh cùng với chữ minh một vần
Biết mình
Không gì bằng biết mình. Biết mình tức thấy pháp
Thấy pháp chính là Minh. Minh thoát vòng sinh tử
Nên nhìn lại chính mình. Chớ quan tâm người khác
Thấy mình mới là mình. Thấy người sinh ý ác
An nhiên
Mỗi khi xúc chạm việc đời. An là không động không rời tự tâm
Nhiên là giản dị uyên thâm. Thong dong tự tại, lặng thầm, vô ngôn
Kiếp phù du
Ta vốn từ thiên thu. Đứng bên bờ giác ngộ
Nhưng yêu đời bể khổ. Ta chọn kiếp phù du
Nụ cười
Người đi còn lại nụ cười. Cho yêu thương nối tình người ngàn sau
Cho cây đơm lá xanh màu. Cho trăng sáng mãi nhịp cầu thủy chung.
Lặng lẽ
Xin trả chim đôi cánh. Đôi cánh nhẹ bay xa
Ta trở về lặng lẽ. Một mình ngắm mây qua
Đến – Đi
Pháp sẵn nơi mỗi người. Chẳng cần tìm đâu khác
Pháp đến, chỉ mỉm cười. Pháp đi, không tạo tác